[Không ai hơn chàng]-Chương 10.2

10.2

Ninh An Lan lẳng lặng ngồi ở trong phòng, nhìn trời sắc từ từ biến tối, ban đêm trời nhiều mây không có sao.

Ngày hôm sau tỉnh lại, bệnh của Thẩm Quân Thường vẫn chưa thuyên giảm, mà còn nghiêm trọng hơn, mặc dù thần trí gọi là tỉnh táo, nhưng cử động mạnh một chút là có chút choáng váng, quả nhiên là bệnh tới như núi sập, không kịp phòng ngự.

“Ta đi gọi Lương đại phu đến.” Ngày hôm qua quả nhiên không nên nghe lời hắn nói, nói gì thân thể hắn rất tốt, ngủ một giấc sẽ hết bệnh .

“Ninh Cô Nương. . . . . .” Nằm ở trên giường Thẩm Quân Thường đưa một tay ra kéo ống tay áo của nàng, bởi vì sốt cao mà gò má ửng hồng lại vẫn mang theo nụ cười, “Ta xuất được mồ hôi bệnh rất nhanh sẽ khỏi, không cần phiền toái đến Lương đại phu.”

Ninh An Lan khom lưng nhét tay hắn về trong chăn, xếp chăn cẩn thận, vừa nói: “Ngươi có phải lo lắng Lương đại phu còn đang bận chăm sóc Nhị Anh?”

Thẩm Quân Thường cười, không nói gì, chấp nhận.

Tên ngu ngốc này, lúc này mà còn lo cho người khác, Ninh An Lan ngồi dậy, ánh mắt nhạt nhẽo, trong miệng cũng giải thích, “Nhị Anh được cứu lên đến bây giờ đã qua bảy tám canh giờ, tình huống cũng đã ổn định rồi, hơn nữa có Hồ đại tỷ và Sơn Anh ở bên chăm sóc nàng, Lương đại phu ra ngoài một lúc cũng không sao, ngươi yên tâm.”

Thẩm Quân Thường chớp chớp mắt, không hề kháng cự nữa, nói với nàng: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, trên đường chơn trợt.” Mặt trời đã ló lên vài ngày rồi, đường núi vẫn có chút bùn lầy.

Ninh An Lan gật đầu một cái, mở cửa, trước khi đi ra nói với Tiểu Bạch đang nằm trên mặt đất: “Tiểu Bạch, trông hắn.” Không nên lộn xộn chạy loạn.

Tiểu Bạch giật giật lỗ tai, đánh cái đuôi xuống, hướng bên giường dịch một bước, tỏ ra hiểu rõ rồi.

Sau một khắc( chắc tầm 15 phút), Lương Nâng đã vào trong phòng Thẩm Quân Thường, Ninh An Lan vì kiêng dè vẫn chưa đi vào, mà đi đến phòng bếp, muốn nấu chút cháo trắng rau dưa, người bị ốm không nên ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ.

Lương Nâng năm nay ước chừng sắp ba mươi tuổi, cũng như Thẩm Quân Thường, là người đã có  niên kỷ không nhỏ nhưng vẫn chưa lập gia thất.

Vóc người cao gầy, ngũ quan ôn hòa, giữa lông mày có chút mỏi mệt, cho dù lúc cười cũng không lộ vẻ vui vẻ, hình như có không ít tâm sự.

Sau khi bắt mạch, Lương Nâng nhìn tình hình của Thẩm Quân Thường, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: “Thân thể của ngươi có phải đã từng bị trọng thương?”

Trong lòng Thẩm Quân Thường cả kinh, không ngờ tới y có thể nhìn ra , xem ra y thuật của y không thấp.

“Ừ, mấy năm trước đã từng bị trúng một loại độc cực kỳ lợi hại, ” Thẩm Quân Thường đắp chăn ngồi dựa lưng lên đầu giường, lông mi cụp xuống, che ánh sáng của ánh mắt, “Nhưng dù sao dư độc cũng đã thanh trừ sạch sẽ.” Là sư phụ bỏ công sức suốt hai năm mới có thể từng chút giúp hắn khử sạch độc tó, nên hắn mới có thể có một cuộc sống bình thường như bao người.

Lương Nâng gật đầu, không hỏi là ai giúp hắn giải độc, không hỏi cũng đoán được đó là một bậc thầy rất giỏi, nếu không làm sao có thể cứu một người trúng kịch độc từ cõi chết trở về?

“Mặc dù đã không còn  độc dư, nhưng dù sao cũng là kịch độc.. ” Lương Nâng vừa kê đơn thuốc vừa nói: “Thân thể của ngươi đã không thể so với trước kia, về sau phải chú ý hơn.” Đặc biệt là tại khi mệt mỏi, rất dễ bị bệnh.

Thẩm Quân Thường trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: “Lương đại phu, chuyện này xin ngươi không nên nói cho Ninh Cô Nương biết, được không?”

Tay Lương Nâng dừng lại, “Ta hiểu, ngươi yên tâm.” Đây là chuyện riêng của bọn họ, hắn sẽ không nhúng tay.

Dù sao hắn cũng mơ hồ nhận thấy quan hệ giữa Thẩm Quân Thường và Ninh An Lan còn có ẩn tình khác, hắn là một lang y, đương nhiên có thể nhìn ra Ninh An Lan có từng viên phòng với Thẩm Quân Thường hay chưa, huống chi, Thẩm Quân Thường còn gọi thê tử mình là”Ninh Cô Nương” , dù như thế nào đều không hợp lẽ thường.

“Lương đại phu, Nhị Anh có khỏe không?” Thẩm Quân Thường giương mắt lộ ra một cái mỉm cười, vẫn  chói lọi như xuân dương.

Lương Nâng nhìnnụ cười ấm áp hữu thiện như vậy, cũng cười, “Nàng rất tốt, nhưng thân thể có chút yếu, muốn khỏe lại phải điều dưỡng một khoảng thời gian.” Bất kể quá khứ của Thẩm Quân Thường có ra sao, nhưng hắn vẫn là một nam nhân có tâm địa thiện lương, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ rồi.

“Vậy thì tốt.” Thẩm Quân Thường nhẹ nhàng nói, bắt đầu tính toán hai ngày nữa lên núi săn thú, sẽ cố săn được đồ tốt cho Nhị Anh bồi bổ thân thể.

Lương Nâng cầm hòm thuốc của hắn lên, đưa phương thuốc cho Thẩm Quân Thường, “Vậy ta đi về trước, về sau chỉ cần chú ý một chút, thân thể của ngươi cũng không có gì đáng ngại , đừng lo lắng.”

“Cám ơn ngươi, Lương đại phu.” Thật ra thì đối với cái kết quả này Thẩm Quân Thường đã rất hài lòng, khi uống phải độc dược hắn còn không nghĩ tới còn có thể sống sót, may mắn được sư phụ cứu về, sư phụ cũng đã nói, muốn trừ độc tố rất khó khăn, hơn nữa nếu như may mắn có thể chữa hết, võ công tinh lực cũng sẽ  bị tổn thất mấy phần.

Nhưng chuyện này cũng đã không còn quan trọng rồi, bây giờ võ công đối với hắn mà nói, cũng không còn là thứ quan trọng nữa, Thẩm Quân Thường dựa đầu vào giường, ngó ra ngoài cửa sổ, trong sân, Ninh An Lan đang tiễn Lương đại phu ra cửa,  bóng lưng nàng mảnh khảnh, phong thái thanh lệ, một nụ cười nhàn nhạt của nàng cũng có thể làm cho hắn thần mê hồi lâu.

Đối với hắn bây giờ mà nói, nàng và thôn dân nơi  này chính là  toàn bộ cuộc sống của hắn, những thứ đao quang kiếm ảnh ngày trước, hắn đã trôn chúng thật sâu trong đêm đen đó.

Từ đó về sau, hắn chỉ là Thẩm Quân Thường, không phải là nam nhân tư thế hào hùng, dong ruỗi sa trường.

Bình luận về bài viết này